Người dịch: Whistle
Chu Giáp mặt mày trắng bệch, hai tay thỉnh thoảng run rẩy, trên trán còn có mồ hôi, có thể thấy rằng cuộc chiến này khiến Chu Giáp rất vất vả.
Tình trạng của Chu Giáp đã là tốt lắm rồi.
Dù sao, Bạo Lực chỉ được sử dụng vào lúc nguy hiểm, còn át chủ bài Ngũ Lôi Phủ Pháp vẫn chưa sử dụng, Huyền Binh chiến giáp cũng chưa mặc.
Tình trạng của những người khác còn tệ hơn.
Chiến trường hỗn loạn, không ai có thể toàn mạng.
Hai chân Bùi Cách bị chặt ngang gối, Lôi Nhạc bị thương ở mắt phải.
Xương ngực Trần Oanh bị gãy, thân hình mảnh mai suýt nữa bị đập bẹp, nếu như không được người khác kéo đi, chắc nàng ta đã chết rồi.
Chỉ có Lưu Chương là may mắn, không chỉ không bị thương, gã ta còn đánh lén giết chết mấy tên cao thủ, Nguyên Lực trong cơ thể cũng tăng lên không ít.
“Chu Giáp!”
Shirley quát lớn:
“Nhóm tiếp theo, các ngươi lên!”
“Tướng quân.” Chu Giáp biến sắc:
“Chúng tôi vừa mới rút lui, ai cũng bị thương, nên đến lượt Tô gia…”
“Ngươi muốn kháng lệnh sao?”
Shirley lạnh lùng, cây cung dài trong tay khẽ run, rõ ràng là chưa kéo dây cung, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang bị nhắm vào.
Giọng điệu cũng rất lạnh lẽo:
“Bảo ngươi lên thì lên, lắm lời như vậy làm gì?”
Chu Giáp sầm mặt, nhìn sang một bên.
Tô Ác, Tô Tham Kỳ, Tô gia đã đến đây, hai người này đều là cao thủ Hắc Thiết trung kỳ, nhưng lại chưa từng ra tay.
Còn người bình thường, không biết đã chết bao nhiêu!
“Được.”
Chu Giáp nghiến răng, chậm rãi gật đầu.
…
“Giết!”
Theo tiếng quát lớn, người của Thiên Hổ bang xông vào chiến trường.
Lúc này…
Không biết có bao nhiêu người hối hận tại sao lại nhúng tay vào chuyện này, đây mà là việc tốt gì chứ? Rõ ràng là đang liều mạng.
Nhưng dưới sự trừng mắt của quân đội ở phía sau, bọn họ đành phải xông lên.
Trải qua một trận chém giết…
Mọi người cũng đã rút kinh nghiệm, không còn tấn công một cách mù quáng nữa, mà chia ba, năm người thành một nhóm, từng bước tiêu diệt Giao Nhân.
So với các thế lực khác, số lượng Giao Nhân vẫn ít hơn.
“Rầm!”
Chu Giáp vung khiên, phòng ngự của Tứ Tượng Khiên Chấn khiến cho những đòn tấn công của Hắc Thiết trung kỳ trở xuống gần như không thể nào uy hiếp được hắn.
Chu Giáp nhân cơ hội vung rìu hai lưỡi.
Lôi quang gào thét, từng Giao Nhân lần lượt bị giết.
“Hắn ta là Chu Giáp sao?”
Ánh mắt Tô Tham Kỳ lóe lên, gật đầu:
“Quả thực không tồi.”
“Huyết thống của tên này chắc chắn có chút đặc biệt, mới bước vào Hắc Thiết mà nội tình đã phi phàm như vậy, hơn nữa còn được Lôi Bá Thiên truyền thụ.” Tô Ác nheo mắt, ánh mắt toát lên vẻ ác độc:
“Hắc Thiết trung kỳ bình thường chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.”
Mấy hôm trước, Tô Phấn tuyệt vọng, đã cắn lưỡi tự sát, khiến cho Tô Ác căm hận Chu Giáp, muốn giết chết hắn.
Việc liên tục để Thiên Hổ bang ra trận cũng là do Tô Ác giở trò.
“Người huyết thống đặc biệt có rất nhiều.”
Tô Tham Kỳ không để ý:
“Nhưng loại người này, lúc đầu vì huyết thống nên có chút ưu thế, còn về sau thì ngược lại, huyết thống sẽ hạn chế sự phát triển của bọn họ.”
“Giống như Đế Lợi tộc, Bạch y Đế Lợi tuy rằng có rất nhiều Hắc Thiết, nhưng số lượng Bạch Ngân lại không bằng Đại Lâm chúng ta.”
Trong lục tộc, nội tình của vương triều Đại Lâm gần như là kém nhất.
Số lượng thì không bằng Giao Nhân.
Căn cơ, truyền thừa lại không bằng những chủng tộc khác.
Nhưng số lượng Bạch Ngân lại là nhiều nhất trong lục tộc, thậm chí, người có hy vọng trở thành Hoàng Kim, cường giả Bạch Ngân mạnh nhất cũng đến từ vương triều Đại Lâm.
Từ đó có thể thấy, huyết thống không phải là yếu tố then chốt để quyết định giới hạn thực lực.
Ít nhất…
Dưới Hoàng Kim là như vậy.
“Ừ.”
Tô Ác chậm rãi gật đầu, nhìn trung tâm chiến trường, nở nụ cười dữ tợn:
“Hắn ta xong đời rồi.”
…
Mông Nam mặc áo choàng đen, ngồi xếp bằng trên mặt nước.
Dòng nước nâng đỡ cơ thể gã ta.
Mông Nam không những không bị chìm, mà ngay cả quần áo cũng không ướt, như thể có một lớp phòng hộ vô hình ngăn cách giữa gã ta và nước.
Tiếng chém giết vang lên lần nữa, khiến Mông Nam mở mắt.
Một bóng người quen thuộc khiến Mông Nam sát khí bừng bừng, Nguyên Lực trong cơ thể cuồn cuộn.
“Lại là tên này.”
“Tự tìm đường chết.”
“Ầm…”
Nguyên Lực, khí huyết tập trung bên ngoài cơ thể, trong nháy mắt đã biến thành một con voi trắng tượng trưng cho sự thánh khiết, tinh khiết, sức mạnh, ngẩng đầu lên gầm rú.
“Rầm!”
Voi trắng dẫm chân xuống nước, dòng nước cuồn cuộn nâng đỡ cơ thể Mông Nam lao về phía lôi điện, phủ quang ở phía xa.
“Chết đi!”
Mông Nam quát khẽ, đầu voi hơi cúi xuống, hai chiếc ngà voi trắng như ngọc xuyên qua không khí, đâm thẳng về phía Chu Giáp.
“Phụt!”
Lớp cương kình phòng ngự do Tứ Tượng Khiên Chấn tạo nên bị ngà voi dễ dàng xuyên thủng, sức mạnh khủng bố đánh thẳng vào khiên.
Tia lửa bắn ra.
Chu Giáp điên cuồng lùi lại.
“Xác rùa đen.”
Mông Nam quát lớn:
“Lại là chiêu này, ta xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào.”
Tuy rằng thực lực của Chu Giáp nhỏ yếu, không chịu nổi một kích, nhưng cái mai rùa bên ngoài lại rất cứng, đã chạy trốn khỏi Mông Nam mấy lần.
Lần này…
Mông Nam tuyệt đối sẽ không để cho Chu Giáp chạy thoát!
Mông Nam quát lớn, voi trắng dẫm chân, vòi voi vung vẩy, ngà voi giống như hai lưỡi dao sắc bén tấn công Chu Giáp.
“Ầm ầm…”
Chu Giáp dần dần không chịu nổi trước cuộc tấn công liên tiếp này.
Trong lòng Chu Giáp bất lực.
Tuy rằng con voi trắng bên ngoài Mông Nam chỉ là ảo ảnh, nhưng lại rất vững chắc, rìu hai lưỡi chém vào chỉ có thể tiêu hao Nguyên Lực.
Căn bản không thể làm tổn thương Mông Nam.
Mông Nam là cường giả Hắc Thiết hậu kỳ, giống như Quách Ngộ Đoạn, trại chủ Thiên Thủy trại, Nguyên Lực hùng hậu, mạnh hơn Chu Giáp rất nhiều.
Cho dù đã cố gắng chống đỡ, nhưng Mông Nam vẫn có thể mài chết Chu Giáp.
Trừ phi Chu Giáp dốc toàn lực thi triển Ngũ Lôi Phủ Pháp, có lẽ hắn mới có một phần trăm cơ hội chiến thắng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo